Tình cảm vợ chồng rơi vào bế tắc

Tôi 31 tuổi, chồng 33 tuổi, tính từ lúc yêu đến giờ là bảy năm, có bé gái hai tuổi đáng yêu.

Vợ chồng tôi một chốn bốn quê, xa hai bên nội ngoại. Do tính chất công việc nên tầm một tháng anh mới về với vợ con khoảng ba ngày. Ở nhà hai mẹ con cũng quen với việc đó, cảm thấy bình thường; chỉ tủi thân khi con ốm, quấy mà không có chồng ở bên.

Khi chồng về cũng phụ giúp tôi việc nhà, coi vợ con là chỗ dựa tinh thần và là động lực duy nhất. Anh chịu chơi với con và làm được bao nhiêu tiền là đưa hết cho vợ. Tôi cân đối chi tiêu và ngay cả việc chuẩn bị tài chính, phương án cho việc làm nhà sắp tới anh cũng không quan tâm, hỏi han. Lương vợ chồng bằng nhau, ở mức trung bình khi sống ở tỉnh.

Đến nay tôi cảm thấy cả hai rất mệt mỏi, không biết nên sửa chữa cuộc hôn nhân này hay giải thoát cho nhau. Nếu hai mẹ con sống với nhau, mức lương đủ chi tiêu hàng ngày, tuy nhiên nếu ở nhà trọ thì sẽ có phần túng thiếu. Nhà ngoại cũng không cho tôi về nếu vợ chồng ly hôn.

Người ngoài cuộc luôn có cái nhìn sáng suốt, tôi xin chia sẻ mấy vấn đề mâu thuẫn vợ chồng để mong các bạn góp ý:

Vấn đề về con cái: Tôi là người nuôi dạy con vì chồng ở xa. Điều kiện kinh tế hai vợ chồng không dư giả nên tôi có ý định sinh một con. Chồng bảo tôi ích kỷ, anh muốn sinh ba con cho con có anh có chị. Tôi giải thích với chồng về điều kiện gia đình mình; anh lại bảo tôi sợ vất vả, khó khăn, ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, bao người rồi cũng nuôi được. Tôi cảm thấy chồng bảo yêu thương vợ là không thật lòng.

Thêm nữa chồng bình thường rất hiền nhưng khi nóng giận lên thật sự làm tôi sợ hãi, cảm thấy dường như anh không kiểm soát được cảm xúc của mình. Chồng quát tháo, đập ghế, gầm lên, rồi mặt sưng sỉa, lầm lì. Anh còn bảo không phải mỗi tôi mệt mỏi đâu, công việc anh cũng mệt mỏi và áp lực, vì vợ vì con mà phải chịu. Chỉ cần vợ chồng vui vẻ thì anh rất nhẹ nhàng, vợ chồng mà cãi nhau anh sẽ bảo mất hết động lực, mất phương hướng, rồi nếu thế này thì thôi bỏ nhau đi. Anh nói rất nhiều lần nên tôi cảm thấy thiếu an toàn, không có cảm giác được dựa vào chồng, bởi không phải lúc nào tôi cũng vui vẻ để làm động lực cho chồng được.

Về phần tôi, cũng có nhiều điểm không tốt như chồng nhận xét, đó là cứng đầu, không tâm lý, sợ khổ khi nuôi con, không biết sắp xếp công việc khi có giỗ chạp. Trong khi với công việc tôi lại chịu khó, nhiệt tình, lương hiện tại cũng không thua chồng. Tôi nhận mình rất kém trong việc đối nội đối ngoại. Tuy nhiên, anh cho rằng tôi không sinh thêm là do sợ khổ khi nuôi con, thật không thể chấp nhận được.

Bình thường lúc vợ chồng giận nhau, tôi sẽ nghe điện thoại để cả hai xả cảm xúc, hôm qua thì khác. Số là khi chồng gọi, tôi đang ru con ngủ nên tắt máy và nhắn tin là đang trông con. Sau đó tôi tắt chuông; 20 phút sau khi con ngủ, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho anh. Tôi gọi lại, nghe anh chất vấn mấy lần, bảo coi anh là người dưng nước lã, tôi làm mẹ mà chỉ biết sướng cho bản thân khi cho con đi ngủ sớm để muốn làm gì thì làm và không cho chồng gọi chơi với con. Tôi giải thích là con cần đi ngủ sớm để sáng mai dậy sớm đi học, nếu không sẽ muộn giờ. Chồng bảo tôi im miệng.

Tôi sốc thật sự và không nghe năm cuộc gọi nhỡ của chồng. Từ đó đến nay vợ chồng im lặng với nhau. Tôi không còn cảm giác khó chịu hay chờ anh làm lành như trước. Tôi thấy bình thường, không còn cảm xúc gì. Xin mọi người chia sẻ cùng tôi.

Hoa

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Nguồn

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *